Trang

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

LÁ THƯ THỨ HAI.

Khi em hỏi về con đường quen thuộc dưới bàn chân hàng ngày sao vẫn khiến té? Mình chợt nhớ, hồi nhỏ, bao lần nhắc nhở mà em cứ gấp té liên tục, từ việc chạy mua mấy thứ lặt vặt đến chuyện tập xe đạp, mỗi lần té là một lần sẹo. Thậm chí cái sẹo nho nhỏ ngay góc trái trán đến giờ vẫn nguyên dấu phải lấy tóc phủ lên. Em thấy không, con đường quen thuộc quá, thuộc làu từng chỗ mấp mô từng góc ngoặc mình còn sơ sẩy, huống chi…Có lần em nói: em bước trên con đường sao hư huyễn. Thì có ai thấy được mồn một mình đang đi như thế nào ? Huống chi vạn vật biến thiên, mà người thì “tâm viên, ý mã”. Chỉ có điều, mỗi vết để lại làm em thấu đáo hơn chút, trưởng thành hơn chút, bước dè dặt hơn chút. Đó là được trong mất, phải không em?


Những chuyện lặt vặt em kể lâu lâu chợt nhớ trong đám chuyện mình cứ ngỡ quan trọng mà chẳng đâu ra đâu. Em nói có hai giấc mơ lặp lại liên tục trong khoảng thời gian khá dài: em đứng ngơ ngác lạc lõng giữa một ngã ba vùng quê quạnh quẽ, em luôn chậm trễ và thua cuộc trong mọi cuộc thi với tâm trạng hốt hoảng. Mọi người, cả mình, cũng hay khen: em có tâm lành, chẳng ganh tị đố kỵ bao giờ, luôn nhìn nhận mọi việc với đôi mắt nhân hậu bao dung. Em trầm ngâm:  thật ra tâm luôn dậy sóng nhưng che đậy bằng vẻ ngoài nhún nhường nhiều thiện cảm. Những giấc mơ đã giải mã một điều: trong tiềm thức, em luôn ganh ghét – hơn thua. Và trong giấc ngủ - lúc thật nhất với mình, nó trỗi dậy và cười cợt em. Mình lơ tơ mơ, lĩnh vực này càng lơ mơ tệ, nhưng chẳng có cơ sở nào để tin điều đó, dù mặt em thật đến phát lo. Xét cho kỹ, mình chẳng phải Bồ - tát, cũng chẳng có hạnh bố thí, mình là con người với đầy đủ kiểu khổ thì chuyện so bì – nhỏ nhen cũng thường thôi, phải không em?

Em thường day dứt về phận đàn bà, bởi “đời một người con gái, ước mơ đã nhiều, trời cho không được mấy” .Em triết luận: làm người đã khổ, làm người đàn bà khổ bội lần, nên em sợ cuộc sống mà mình không tự chủ được và chẳng dám bước vào. Tranh biện vấn đề này chắc chẳng bao giờ có hồi kết. Khi đưa lại quyển “ Truyện ngắn Arab” cho mình, em đánh dấu từng đoạn bằng những ký hiệu lạ lùng : “ Từ khi chị mới sinh ra, chị đã nghe mẹ chị nói tới “thiên đường”. Lần đầu tiên chị cảm nhận được từ này là khi chị đội một đống phân súc vật đi dưới mặt trời, hai gót chân như phỏng đi trên đất nóng rang. Chị hình dung thiên đường là khoảng mênh mông, có bóng mát, không có đống phân trên đầu còn chị thì mang đôi giày đẹp…Trên thiên đường, chị chẳng mong ước gì hơn là được chồng nắm tay. Chưa một lần trong đời anh ta nắm tay chị, chưa một lần, dù đã có tám mặt con, trai gái có đủ. Chị nắm tay chồng. Những đêm mùa hè, anh ta ngủ trong chòi ở các cánh đồng, mùa đông anh ta ngủ ở nhà kho hoặc trên nóc lò. Cả đêm dài, anh ta nằm quay lưng lại với chị. Nếu anh ta quay ngược lại, anh ta sẽ gọi chị bằng giọng như giọng chó rừng: con mẹ kia! Và trước khi chị trả lời “dạ”, anh ta đã đá vào người chị và lăn lên người chị. Nếu chị thở ra anh ta sẽ đá chị. Nếu chị không thở ra anh ta cũng đá chị. Lần thứ ba và thứ bốn anh ta lại đá, nếu chị thở ra. Anh ta chưa bao giờ tìm cách ôm chị, cánh tay anh ta chưa bao giờ  vươn ra về phía chị”…

Rồi em nghêu ngao lời mình hay hát : Thương em khi yêu lần đầu Thương em lo âu tình sau Dù gương xưa không được lau Soi lấy bóng mối duyên sầu Cho tôi yêu em nồng nàn Cho tôi yêu em nồng nàn Dù biết yêu tình yêu muộn màng.

Lục lung tung rồi mình đưa nắm hạt giống: tùy em!
Trời nhiều mây nhưng tĩnh lắm.
Mình đang theo dõi trái bóng lăn. Có lẽ  thư sau sẽ nghe em hát Tình ca.

17 nhận xét:

  1. Trả lời
    1. Hình như mấy năm rồi mới gặp lại anh Sato. Khỏe chứ ạ?

      Xóa
  2. Trả lời
    1. Luôn mong điều như vậy với Cỏ. Mong Cỏ mau khỏe. Đến tuổi cứ lo ngay ngáy khi trở trời.

      Xóa
  3. Đời là những phong ba ta là chiếc lá ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Chắc làm "Chiếc lá cuối cùng" của O. Henry thôi, QT hen.

      Xóa
    2. Bao giờ bạn có
      Lá thư thứ 3
      Để cho người ta
      Ghé chơi...lặng lẽ

      Xóa
  4. Trả lời
    1. Có lẽ để cỏ mọc thêm thời gian coi cải tạo lại mảnh sân được không, bạn ơi.

      Xóa
    2. Đi qua vùng cỏ non, ngỡ mùa xuân đang đến
      Bâng khuâng chiều ba mươi, tóc em xanh màu trời
      Đi qua vùng lá rơi, ngỡ mùa thu đang tới
      Đường rộng nào em đi, đóa hồng nào trên tay

      Em phải đi đến nơi,
      Dù muộn cũng phải nói với nhau
      Những dòng sông đã lâu, không ra được biển rộng
      Là... những dòng sông lạc loài,
      muộn phiền quanh vách núi, như gương không người soi

      Xóa
    3. 10 FAMILY ơi, Cỏ không non nhưng chắc chắn xuân đã đến. Sông chưa ra tới biển nhưng cũng lộng gió hát ca.

      Xóa
  5. Năm mới nhiều sức khoẻ và may mắn nhé Lan Man ơi!

    Trả lờiXóa
  6. Chúc Lan Man và gia đình một năm mới an khang, mọi việc luôn thuận lợi và may mắn!

    Trả lờiXóa
  7. Cứ mãi để cỏ mọc đầy sân sao Lan Man!?
    Năm mới chúc Lan Man và gia đình an khang, làm ăn phát đạt!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đến khi nào hết làm Thư Sinh hử Thư Sinh? Cấu chúc may mắn, hạnh phúc với bạn nè

      Xóa
  8. Thăm Lan Man ngày Tết, nhưng xem ra chủ nhà còn đi vắng lâu hơn Cỏ.
    Mong bạn năm mới nhiều may mắn, an bình!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cũng nhớ đường về mà Cỏ. Chúc bạn mạnh khỏe, ngủ ngon nà.

      Xóa