Trang

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

LÁ THƯ THỨ HAI.

Khi em hỏi về con đường quen thuộc dưới bàn chân hàng ngày sao vẫn khiến té? Mình chợt nhớ, hồi nhỏ, bao lần nhắc nhở mà em cứ gấp té liên tục, từ việc chạy mua mấy thứ lặt vặt đến chuyện tập xe đạp, mỗi lần té là một lần sẹo. Thậm chí cái sẹo nho nhỏ ngay góc trái trán đến giờ vẫn nguyên dấu phải lấy tóc phủ lên. Em thấy không, con đường quen thuộc quá, thuộc làu từng chỗ mấp mô từng góc ngoặc mình còn sơ sẩy, huống chi…Có lần em nói: em bước trên con đường sao hư huyễn. Thì có ai thấy được mồn một mình đang đi như thế nào ? Huống chi vạn vật biến thiên, mà người thì “tâm viên, ý mã”. Chỉ có điều, mỗi vết để lại làm em thấu đáo hơn chút, trưởng thành hơn chút, bước dè dặt hơn chút. Đó là được trong mất, phải không em?

Chủ Nhật, 15 tháng 6, 2014

LÁ THƯ THỨ NHẤT.

Em .
Đã gần hết thời gian thong thả của riêng mình chưa? Người thư thái mà đầu có thư thái không hỉ? Mình chép đoạn cuối bài thơ “Những bông hoa vẫn nở đúng mùa” của Nguyễn Trọng Tạo. Chắc em biết bài này rồi.

!

Có những cái mất mát khiến mình hao hụt nhưng có cơ hội thì lấy lại nhiều hơn.
Có những cái mất mát thì mất mát vĩnh viễn.