"Có người níu áo hỏi
Dấu nỗi buồn ở đâu?
Dấu hỏi như dấu mócBuộc đầu sợi dây câu".. (Trần Mộng Tú)
"Có người níu áo hỏi
Dấu nỗi buồn ở đâu?
Dấu hỏi như dấu mócNgôn ngữ sử dụng hàng ngày, thậm chí sử dụng nhiều hơn mức cần thiết, không rèn giũa thì rồi hư hao mất hoặc nhai như cao su vô vị.
Ăn- Nói-Làm- Ngủ- Nghĩ mà như vòng tròn khép kín, không nghỉ dừng để ngẫm rồi ngày nào đó cái Tình sẽ rong chơi chẳng nẻo về.
Nhiều và nhiều lần ngắc ngứ trong đầu: cái Người của dân Việt mình rơi đâu ?