"Có người níu áo hỏi
Dấu nỗi buồn ở đâu?
Dấu hỏi như dấu mócBuộc đầu sợi dây câu".. (Trần Mộng Tú)
Ta, trồng cỏ đầy sân...
"Có người níu áo hỏi
Dấu nỗi buồn ở đâu?
Dấu hỏi như dấu mócNgôn ngữ sử dụng hàng ngày, thậm chí sử dụng nhiều hơn mức cần thiết, không rèn giũa thì rồi hư hao mất hoặc nhai như cao su vô vị.
Ăn- Nói-Làm- Ngủ- Nghĩ mà như vòng tròn khép kín, không nghỉ dừng để ngẫm rồi ngày nào đó cái Tình sẽ rong chơi chẳng nẻo về.
Nhiều và nhiều lần ngắc ngứ trong đầu: cái Người của dân Việt mình rơi đâu ?
"Lòng đã không còn xanh
Cớ chi sầu tóc bạc"
"Mối sầu như tóc bạc
Cứ cắt lại dài ra"
_Phan Khôi_
Tháng 10.
Cháu gái lớp 9 thủ thỉ: hôm nay đi học, con thấy thiếu thiếu, nhớ nhớ cái gì đó mà không biết. Nó nao nao khó tả. Làm con bần thần tới giờ!
- Hay đã biết tương tư? Làm gì có. Con còn bé lắm !
- Hay quên lời hứa với bạn bè? Không. Gần đây con không hứa gì hết!
- Hay...và ...hay...Khoảng hơn mười giả định đưa ra đều không đủ điều kiện.
- Hay con thấy gió hiu hiu, trời mù mù mà buồn nao nao?
Ơ. Đúng rồi. Đúng rồi. Chính là vậy. Con ngồi thờ thẫn mà không biết vì sao. Giờ thì biết vì sao!
- Con giống y ông nội. Hồi còn, mỗi lần trở thu hay cận tết, lúc nào ông nội cũng rơm rớm: buồn nhớ quê!
Cái tính giao cảm với thời tiết được truyền như "Người truyền ký ức".
Lại lo thêm một kẻ vướng víu với văn chương không nên hình.
BAY RA BAY VÀO.
Có loài cây nào rễ tiết ra chất độc làm nhiễm độc xung quanh mà rễ và cây cứ chắc nịch chắc nụi ?
Đến khi nào mới trả lại cho giáo dục là giáo dục?
Tháng chín mưa dầm trên mái ngói
Người ra đi chia nửa trời sầu
Chẳng lẽ như chim lười biếng hót
Mà người thì thôi đã quên nhau
Tôi về nghe thu rơi với mộng
Nắng vàng hiu hắt ngủ bên hiên
Ngẩn ngơ lá rụng trong hồn mỏng
Nụ cười thơm ngát giấc man thiên
Hay đã xa rồi mưa dưới gót
Con đường tình tự cỏ cây vàng
Tháng chín tôi về hoa lá khóc
Nhớ người nước mắt nhỏ mênh mang
Hái nụ tình hồng nghe rất lạ
Thương áo người xanh buổi tiễn đưa
Tay đan đứng dưới chùm lá nõn
Mới biết yêu nhau thế cũng vừa
Người đi mùa dâu vàng năm ngoái
Nên có khi buồn như hôm nay
Một mình nghe cả mùa thu tới
Đôi mắt tình không cứ thở dài
Tháng chín tôi về xa như gió
Chút lòng cuồng ngã giữa chiêm bao
Nhớ áo xanh ngày xưa quá đỗi
Ngoài trời mưa gõ nhịp mưa mau
Tháng chín vàng đôi tay ngưỡng vọng
Ôi khóm tường vi đứng ngậm ngùi
Người đi thuở ấy không còn nhớ
Mưa hồng rơi xuống xót xa tôi. (Phạm Khánh Vũ).